This is default featured slide 1 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.This theme is Bloggerized by Lasantha Bandara - Premiumbloggertemplates.com.

This is default featured slide 2 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.This theme is Bloggerized by Lasantha Bandara - Premiumbloggertemplates.com.

This is default featured slide 3 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.This theme is Bloggerized by Lasantha Bandara - Premiumbloggertemplates.com.

This is default featured slide 4 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.This theme is Bloggerized by Lasantha Bandara - Premiumbloggertemplates.com.

This is default featured slide 5 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.This theme is Bloggerized by Lasantha Bandara - Premiumbloggertemplates.com.

Thứ Hai, 5 tháng 3, 2012

CÁI TÂM TRONG KINH DOANH


Trong cuộc sống ngày nay, xin đừng quên rằng còn tồn tại lòng nhân ái. Đây là một câu chuyện có thật, chúng tôi gọi là "Câu chuyện bát mì".Chuyện xảy ra cách đây năm mươi năm vào ngày 31/12, một ngày cuối năm tại quán mì Bắc Hải Đình, đường Trát Hoảng, Nhật Bản.

Đêm giao thừa, ăn mì sợi đón năm mới là phong tục tập quán của người Nhật, cho đến ngày đó công việc làm ăn của quán mì rất phát đạt. Ngày thường, đến chạng vạng tối trên đường phố hãy còn tấp nập ồn ào nhưng vào ngày này mọi người đều lo về nhà sớm hơn một chút để kịp đón năm mới. Vì vậy đường phố trong phút chốc đã trở nên vắng vẻ.

Ông chủ Bắc Hải Đình là một người thật thà chất phát, còn bà chủ là một người nhiệt tình, tiếp đãi khách như người thân. Đêm giao thừa, khi bà chủ định đóng cửa thì cánh cửa bị mở ra nhè nhẹ, một người phụ nữ trung niên dẫn theo hai bé trai bước vào. đứa nhỏ khoảng sáu tuổi, đứa lớn khoảng 10 tuổi. Hai đứa mặc đồ thể thao giống nhau, còn người phụ nữ mặc cái áo khoác ngoài lỗi thời.
- Xin mời ngồi!
Nghe bà chủ mời, người phụ nữ rụt rè nói:
- Có thể... cho tôi một… bát mì được không?
Phía sau người phụ nữ, hai đứa bé đang nhìn chăm chú.
- Đương nhiên… đương nhiên là được, mời ngồi vào đây.
Bà chủ dắt họ vào bàn số hai, sau đó quay vào bếp gọi to:
- Cho một bát mì.
Ba mẹ con ngồi ăn chung một bát mì trông rất ngon lành, họ vừa ăn vừa trò chuyện khe khẽ với nhau. “Ngon quá” - thằng anh nói.
- Mẹ, mẹ ăn thử đi - thằng em vừa nói vừa gắp mì đưa vào miệng mẹ.
Sau khi ăn xong, người phụ nữ trả một trăm năm mươi đồng. Ba mẹ con cùng khen: “Thật là ngon ! Cám ơn !” rồi cúi chào và bước ra khỏi quán.
- Cám ơn các vị ! Chúc năm mới vui vẻ - ông bà chủ cùng nói.
Công việc hàng ngày bận rộn, thế mà đã trôi qua một năm. Lại đến ngày 31/12, ngày chuẩn bị đón năm mới. Công việc của Bắc Hải Đình vẫn phát đạt. So với năm ngoái, năm nay có vẻ bận rộn hơn. Hơn mười giờ, bà chủ toan đóng cửa thì cánh cửa lại bị mở ra nhè nhẹ. Bước vào tiệm là một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ. Bà chủ nhìn thấy cái áo khoác lỗi thời liền nhớ lại vị khách hàng cuối cùng năm ngoái.

- Có thể… cho tôi một… bát mì được không?
- Đương nhiên… đương nhiên, mời ngồi!
Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai như năm ngoái, vừa nói vọng vào bếp:

- Cho một bát mì.
Ông chủ nghe xong liền nhanh tay cho thêm củi vào bếp trả lời:

- Vâng, một bát mì!
Bà chủ vào trong nói nhỏ với chồng:
- Này ông, mình nấu cho họ ba bát mì được không?
- Không được đâu, nếu mình làm thế chắc họ sẽ không vừa ý.
Ông chủ trả lời thế nhưng lại bỏ nhiều mì vào nồi nước lèo, ông ta cười cười nhìn vợ và thầm nghĩ: “Trông bà bề ngoài khô khan nhưng lòng dạ cũng không đến nỗi nào!”

Ông làm một tô mì to thơm phức đưa cho bà vợ bưng ra. Ba mẹ con ngồi quanh bát mì vừa ăn vừa thảo luận. Những lời nói của họ đều lọt vào tai hai vợ chồng ông chủ quán.
- Thơm quá!
- Năm nay vẫn được đến Bắc Hải Đình ăn mì thật là may mắn quá!
- Sang năm nếu được đến đây nữa thì tốt biết mấy!
Ăn xong, trả một trăm năm mươi đồng, ba mẹ con ra khỏi tiệm Bắc Hải Đình.

- Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ!

Nhìn theo bóng dáng ba mẹ con, hai vợ chồng chủ quán thảo luận với nhau một lúc lâu.

Đến ngày 31/12 lần thứ ba, công việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn rất tốt, vợ chồng ông chủ quán bận rộn đến nỗi không có thời gian nói chuyện. Đến 9g30 tối, cả hai người đều cảm thấy trong lòng có một cảm giác gì đó khó tả. Đến 10 giờ, nhân viên trong tiệm đều đã nhận bao lì xì và ra về. Ông chủ vội vã tháo các tấm bảng trên tường ghi giá tiền của năm nay là “200đ/bát mì” và thay vào đó giá của năm ngoái “150đ/bát mì”. Trên bàn số hai, ba mươi phút trước bà chủ đã đặt một tờ giấy “Đã đặt chỗ”. Đúng 10g30, ba mẹ con xuất hiện, hình như họ cố chờ khách ra về hết rồi mới đến. Đứa con trai lớn mặc bộ quần áo đồng phục cấp hai, đứa em mặc bộ quần áo của anh, nó hơi rộng một chút, cả hai đứa đêu đã lớn rất nhiều.

- Mời vào! Mời vào! - bà chủ nhiệt tình chào đón.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bà chủ, người mẹ chậm rãi nói:

- Làm ơn nấu cho chúng tôi…hai bát mì được không?
- Được chứ, mời ngồi bên này!
Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai, nhanh tay cất tờ giấy “Đã đặt chỗ” đi, sau đó quay vào trong la to: "Hai bát mì”
- Vâng, hai bát mì. Có ngay.
Ông chủ vừa nói vừa bỏ ba phần mì vào nồi.
Ba mẹ con vừa ăn vừa trò chuyện, dáng vẻ rất phấn khởi. Đứng sau bếp, vợ chồng ông chủ cũng cảm nhận được sự vui mừng của ba mẹ con, trong lòng họ cũng cảm thấy vui lây.
- Tiểu Thuần và anh lớn này, hôm nay mẹ muốn cảm ơn các con!
- Cảm ơn chúng con? Tại sao ạ?
- Chuyện là thế này: vụ tai nạn xe hơi của bố các con đã làm cho tám người bị thương, công ty bảo hiểm chỉ bồi thường một phần, phần còn lại chúng ta phải chịu, vì vậy mấy năm nay mỗi tháng chúng ta đều phải nộp năm mươi ngàn đồng.

- Chuyện đó thì chúng con biết rồi - đứa con lớn trả lời.
Bà chủ đứng bên trong không dám động đậy để lắng nghe.
- Lẽ ra phải đến tháng ba năm sau chúng ta mới nộp hết nhưng năm nay mẹ đã nộp xong cả rồi!
- Hả, mẹ nói thật đấy chứ?
- Ừ, mẹ nói thật. Bởi vì anh lớn nhận trách nhiệm đi đưa báo, còn Tiểu Thuần giúp mẹ đi chợ nấu cơm làm mẹ có thể yên tâm làm việc, công ty đã phát cho mẹ một tháng lương đặc biệt, vì vậy số tiền chúng ta còn thiếu mẹ đã nộp hết rồi.

- Mẹ ơi! Anh ơi! Thật là tốt quá, nhưng sau này mẹ cứ để con tiếp tục nấu cơm nhé.

- Con cũng tiếp tục đi đưa báo. Tiểu Thuần chúng ta phải cố gắng lên!
- Mẹ cám ơn hai anh em con nhiều!
- Tiểu Thuần và con có một bí mật chưa nói cho mẹ biết. Đó là vào một ngày chủ nhật của tháng mười một, trường của Tiểu Thuần gửi thư mời phụ huynh đến dự một tiết học. Thầy giáo của Tiểu Thuần còn gửi một bức thư đặc biệt cho biết bài văn của Tiểu Thuần đã được chọn làm đại diện cho Bắc Hải đảo đi dự thi văn toàn quốc. Con nghe bạn của Tiểu Thuần nói mới biết nên hôm đó con đã thay mẹ đến dự.

- Có thật thế không? Sau đó ra sao?

- Thầy giáo ra đề bài: “Chí hướng và nguyện vọng của em là gì?” Tiểu Thuần đã lấy đề tài bát mì để viết và được đọc trước tập thể nữa chứ. Bài văn được viết như sau: “Ba bị tai nạn xe mất đi để lại nhiều gánh nặng. Để gánh vác trách nhiệm này, mẹ phải thức khuya dậy sớm để làm việc”. Đến cả việc hàng ngày con phải đi đưa báo, em cũng viết vào bài nữa. Lại còn: “Vào tối 31/12, ba mẹ con cùng ăn một bát mì rất ngon. Ba người chỉ gọi một tô mì, nhưng hai vợ chồng bác chủ tiệm vẫn cám ơn và còn chúc chúng tôi năm mới vui vẻ nữa. Lời chúc đó đã giúp chúng tôi có dũng khí để sống, khiến cho gánh nặng của ba để lại nhẹ nhàng hơn”. Vì vậy Tiểu Thuần viết rằng nguyện vọng của nó là sau này mở một tiệm mì, trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất ở Nhật Bản, cũng sẽ nói với khách hàng của mình những câu như: “Cố gắng lên ! Chúc hạnh phúc ! Cám ơn !”
Đứng sau bếp, hai vợ chồng chủ quán lặng người lắng nghe ba mẹ con nói chuyện mà nước mắt lăn dài.

- Bài văn đọc xong, thầy giáo nói: anh của Tiểu Thuần hôm nay thay mẹ đến dự, mời em lên phát biểu vài lời.
- Thật thế à? Thế lúc đó con nói sao?
- Bởi vì quá bất ngờ nên lúc đầu con không biết phải nói gì cả, con nói: “Cám ơn sự quan tâm và thương yêu của thầy cô đối với Tiểu Thuần. Hàng ngày em con phải đi chợ nấu cơm nên mỗi khi tham gian hoạt động đoàn thể gì đó nó đều phải vội vả về nhà, điều này gây không ít phiền toái cho mọi người. Vừa rồi khi em con đọc bài văn thì trong lòng con cảm thấy sự xấu hổ nhưng đó là sự xấu hổ chân chính. Mấy năm nay mẹ chỉ gọi một bát mì, đó là cả một sự dũng cảm. Anh em chúng con không bao giờ quên được… Anh em con tự hứa sẽ cố gắng hơn nữa, quan tâm chăm sóc mẹ nhiều hơn. Cuối cùng con nhờ các thầy cô quan tâm giúp đỡ cho em con.”


Ba mẹ con nắm tay nhau, vỗ vai động viên nhau, vui vẻ cùng nhau ăn hết tô mì đón năm mới rồi trả 300 đồng, nói câu cám ơn vợ chồng chủ quán, cúi chào và ra về. Nhìn theo ba mẹ con, vợ chồng ông chủ quán nói với theo:
- Cám ơn! Chúc mừng năm mới!
Lại một năm nữa trôi qua.
Bắc Hải Đình vào lúc 9g tối, bàn số hai được đặt một tấm giấy “Đã đặt chỗ” nhưng ba mẹ con vẫn không thấy xuất hiện.
Năm thứ hai rồi thứ ba, bàn số hai vẫn không có người ngồi. Ba mẹ con vẫn không thấy trở lại. Việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn như mọi năm, toàn bộ đồ đạc trong tiệm được thay đổi, bàn ghế được thay mới nhưng bàn số hai thì được giữ lại y như cũ.

“Việc này có ý nghĩa như thế nào?” Nhiều người khách cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này nên đã hỏi. Ông bà chủ liền kể lại câu chuyện bát mì cho mọi người nghe. Cái bàn cũ kia được đặt ngay chính giữa, đó cũng là một sự hy vọng một ngày nào đó ba vị khách kia sẽ quay trở lại, cái bàn này sẽ dùng để tiếp đón họ. Bàn số hai “cũ” trở thành “cái bàn hạnh phúc”, mọi người đều muốn thử ngồi vào cái bàn này.
Rồi rất nhiều lần 31/12 đã đi qua.

Lại một ngày 31/12 đến. Các chủ tiệm lân cận Bắc Hải Đình sau khi đóng cửa đều dắt người nhà đến Bắc Hải Đình ăn mì. Họ vừa ăn vừa chờ tiếng chuông giao thừa vang lên. Sau đó, mọi người đi bái thần, đây là thói quen năm, sáu năm nay. Hơn 9g30 tối, trước tiên vợ chồng ông chủ tiệm cá đem đến một chậu cá còn sống. Tiếp đó, những người khác đem đến nào là rượu, thức ăn, chẳng mấy chốc đã có khoảng ba, bốn chục người. Mọi người rất vui vẻ. Ai cũng biết lai lịch của bàn số hai. Không ai nói ra nhưng thâm tâm họ đang mong chờ giây phút đón mừng năm mới. Người thì ăn mì, người thì uống rượu, người bận rộn chuẩn bị thức ăn… Mọi người vừa ăn, vừa trò chuyện, từ chuyện trên trời dưới đất đến chuyện nhà bên có thêm một chú nhóc nữa. Chuyện gì cũng tạo thành một chuỗi câu chuyện vui vẻ. Ở đây ai cũng coi nhau như người nhà.

Đến 10g30, cửa tiệm bỗng nhiên mở ra nhè nhẹ, mọi người trong tiệm liền im bặt và nhìn ra cửa. Hai thanh niên mặc veston, tay cầm áo khoác bước vào, mọi người trong quán thở phào và không khí ồn ào náo nhiệt trở lại. Bà chủ định ra nói lời xin lỗi khách vì quán đã hết chỗ thì đúng lúc đó một người phụ nữ ăn mặc hợp thời trang bước vào, đứng giữa hai thanh niên.
Mọi người trong tiệm dường như nín thở khi nghe người phụ nữ ấy nói chầm chậm:

- Làm ơn… làm ơn cho chúng tôi ba bát mì được không?
Gương mặt bà chủ chợt biến sắc. Đã mười mấy năm rồi, hình ảnh bà mẹ trẻ cùng hai đứa con trai chợt hiện về và bây giờ họ đang đứng trước mặt bà đây. Đứng sau bếp, ông chủ như mụ người đi, giơ tay chỉ vào ba người khách, lắp lắp nói:
- Các vị… các vị là…

Một trong hai thanh niên tiếp lời:
-Vâng! Vào ngày cuối năm của mười bốn năm trước đây, ba mẹ con cháu đã gọi một bát mì, nhận được sự khích lệ của bát mì đó, ba mẹ con cháu như có thêm nghị lức để sống. Sau đó, ba mẹ con cháu đã chuyển đến sống ở nhà ông bà ngoại ở Tư Hạ. Năm nay cháu thi đỗ vào trường y, hiện đang thực tập tại khoa nhi của bệnh viện Kinh Đô. Tháng tư năm sau cháu sẽ đến phục vụ tại bệnh viện tổng hợp của Trát Hoảng. Hôm nay, chúng cháu trước là đến chào hỏi bệnh viện, thuận đường ghé thăm mộ của ba chúng cháu. Còn em cháu mơ ước trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất Nhật Bản không thành, hiện đang là nhân viên của Ngân hàng Kinh Đô. Cuối cùng, ý định nung nấy từ bao lâu nay của chúng cháu là hôm nay, ba mẹ con cháu muốn đến chào hỏi hai bác và ăn mì ở Bắc Hải Đình này.

Ông bà chủ quán vừa nghe vừa gật đầu mà nước mắt ướt đẫm mặt. Ông chủ tiệm rau ngồi gần cửa ra vào đang ăn đầy miệng mì, vội vả nhả ra, đứng dậy nói:
- Này, ông bà chủ, sao lại thế này? Không phải là ông bà đã chuẩn bị cả mười năm nay để có ngày gặp mặt này đó sao ? Mau tiếp khách đi chứ. Mau lên!
Bà chủ như bừng tỉnh giấc, đập vào vai ông hàng rau, cười nói:
- Ồ phải… Xin mời! Xin mời! Nào bàn số hai cho ba bát mì.
Ông chủ vội vàng lau nước mắt trả lời:
- Có ngay. Ba bát mì.

.................................................................

Thật ra cái mà ông bà chủ tiệm bỏ ra không có gì nhiều lắm, chỉ là vài vắt mì, vài câu nói chân thành mang tính khích lệ, động viên chúc mừng. Với xã hội năng động ngày nay, con người dường như có một chút gì đó lạnh lùng, nhẫn tâm. Nhưng từ câu chuyện này, tôi đi đến kết luận rằng : chúng ta không nên chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh, chỉ cần bạn có một chút quan tâm dành cho người khác thì bạn có thể đem đến niềm hạnh phúc cho họ rồi. Chúng ta không nên nhỏ nhoi ích kỷ bởi tôi tin trong mỗi chúng ta đều ẩn chứa một tấm lòng nhân ái. Hãy mở kho tàng ấy ra và thắp sáng nó lên dù chỉ là một chút ánh sáng yếu ớt ,nhưng trong đêm đông giá rét thì nó có thể mang lại sự ấm áp cho mọi người.

Câu chuyện này xuất hiện làm xúc động không ít độc giả Nhật Bản. Có người nhận xét rằng : "Đọc xong câu chuyện này không ai không rơi nước mắt." Đây chỉ là lời nhận xét mang tính phóng đại một chút nhưng nó không phải là không thực tế. Quả thật, nhiều người đọc xong câu chuyện đã phải rơi lệ, chính sự quan tâm chân thành và lòng nhân hậu trong câu chuyện đã làm cho họ phải xúc động.


BÍ KÍP THỨ NHẤT

Không có gì quý hơn một thói quen tốt. Bạn hãy kiên trì thực hiện mỗi ngày đọc 3 lần, mỗi Bí kíp bạn phải đọc trong một tháng, phải duy trì thói quen này trong suốt cuộc đời bạn. Có làm được như vậy, bạn mới có hy vọng giành được thành công và giữ được hạnh phúc, bình yên trong một thế giới đầy sự biến động và mâu thuẫn này.

NỘI DUNG BÍ KÍP THỨ 1

Hiện nay, ta bắt đầu cuộc sống mới. Hôm nay, ta bắt đầu cắn bỏ và thoát ra khỏi cái kén đầy thất bại và đau thương đã bọc kín ta lâu nay.

BÍ KÍP THỨ 2


Ta đón chào hôm nay với tất cả tình yêu của tâm hồn và thể xác.

Đây là bí mật lớn nhất của mọi thành công. Một sức mạnh có thể xả đôi tấm khiên hộ thân, thậm chí có thể hủy diệt tất cả mọi sự kháng cự. Chỉ có tình yêu thương rộng lớn bao dung mới có một sức mạnh không gì sánh nổi. Nó có thể mở toang cánh cửa tâm hồn của mọi người.
Khi ta chưa có được sự cảm thông và tình yêu thương thực sự, thì ta chưa thể có tên tuổi trên thương trường. Ta muốn tình yêu thương phải trở thành một loại vũ khí lợi hại nhất của ta, không ai có thể chống lại nổi uy lực của nó. Lý luận của ta họ có thể phản đối, lời nói của ta họ có thể không tin, cách ăn mặc của ta có thể họ cảm thấy khó coi, khuôn mặt của ta có thể họ không thích, thậm chí hàng của ta bán rẻ cũng có thể bị họ nghi ngờ. 
Nhưng tình yêu thương vô bờ bến của ta nhất định sẽ sưởi ấm tấm lòng của họ. Nó như ánh mặt trời làm tan băng giá, như mùa xuân ấm áp trở về, mang sức sống cho cây cối đâm chồi nảy lộc.

Ta phải đón chào hôm nay với tất cả tình yêu của tâm hồn và thể xác.

Ta phải thể hiện như thế nào? Từ nay về sau, ta phải thể hiện lòng yêu thương, độ lượng bao dung đối với tất cả, chỉ có như vậy ta mới có thể có một cuộc đời mới. Ta yêu ánh nắng mặt trời, vì nó sưởi ấm lòng ta; ta yêu ánh sáng, vì nó soi đường dẫn lối cho ta; ta yêu bóng đêm, vì nó cho ta nhìn thấy những ngôi sao và ánh trăng dịu mát; ta đón nhận những niềm vui, bởi vì nó khiến lòng ta cởi mở; ta nén nhịn mọi đau thương, vì chỉ có như vậy mới nâng cao tâm hồn của ta; ta đón nhận mọi thù lao, bởi vì đó là thành quả của mồ hôi ta đã đổ; ta không sợ mọi khó khăn, bởi vì nó giúp ta rèn luyện tính cách và ý chí quyết tâm.

Ta đón chào hôm nay với tất cả tình yêu của tâm hồn và thể xác.

Ta phải nói như thế nào đây? Ta khen ngợi kẻ địch, kẻ chống đối ta sẽ trở thành bạn bè, ta giúp đỡ cổ vũ bạn bè, bạn bè với ta sẽ trở thành anh em. Ta phải có đủ lý do để khen ngợi người khác, quyết không gây chuyện đối đầu cãi nhau, không bới móc nói xấu người khác. Khi ta muốn phê bình người khác, cần phải thận trọng và xem xét lại mình. Khi cần, ta phải ca ngợi tôn vinh người khác, cần phải biểu đạt thật hùng hồn.
Vạn vật trong thế giới tự nhiên như chim bay, gió mát, sóng biển… chẳng phải đang dùng những hình ảnh, lời ca thánh thót mỹ miều để ca ngợi Đấng Tạo Hóa đó sao? Ta cũng nên dùng những lời tốt đẹp để ngợi khen Cô Công Chúa của Người. Từ hôm nay và về sau, ta phải luôn nhớ bí mật này, bởi vì nó sẽ làm thay đổi cuộc đời ta.

Ta phải đón chào hôm nay với tất cả tình yêu của tâm hồn và thể xác.

Ta phải hành động như thế nào? Ta yêu những lời nói và cử chỉ của mọi người, bởi vì trong mỗi con người đều có những tính cách rất đáng khâm phục, mặc dù có những lúc khó mà nhận ra điều này. Ta phải dùng tình yêu thương đạp đổ bức tường đầy ngờ vực và hận thù. Ta cần bắc những nhịp cầu để đi vào thế giới tâm linh huyền bí của mọi người.
Ta yêu người có hoài bão lớn, bởi họ truyền cho ta niềm cảm hứng say mê. Ta yêu người bị thất bại, bởi vì họ cho ta bài học. Ta yêu các bậc vĩ nhân, vương hầu, quan tướng, bởi vì họ cũng là người phàm trần. Ta yêu người khiêm tốn và lễ phép, bởi vì họ có bản chất phi thường. 
Ta yêu thương người giàu, bởi vì họ rất ít và cô độc. Ta yêu thương người nghèo, bởi vì người nghèo trên thế giới này chiếm tỷ số quá đông. Ta yêu trẻ thơ, bởi tấm lòng hồn nhiên và chân thành của chúng. Ta yêu người lớn, bởi họ có trí tuệ. Ta yêu người đẹp, bởi trong ánh mắt, thân hình và nụ cười của họ tỏa ra vẻ quyến rũ mê say. Ta yêu người xấu xí, bởi họ có tâm hồn bình lặng.

Ta phải đón chào hôm nay với tất cả tình yêu của tâm hồn và thể xác.

Ta phải thể hiện như thế nào để đáp lại thịnh tình của người khác? Ta phải dùng tình yêu thương. Tình yêu thương là chiếc chìa khóa vàng mà ta sẽ mở được cánh cửa tâm hồn của mọi người. Tình yêu thương cũng là tấm lá chắn để chặn đứng những mũi tên hận thù và những đường gươm phẫn nộ. 
Tình yêu như những giọt mưa xuân ấm áp làm dịu vơi những nỗi đau thương trắc trở trong mỗi tâm hồn. Trên thương trường nó cũng là tấm bùa hộ mệnh của ta, nó khích lệ ta tiến lên phía trước, nó giúp ta phấn chấn tinh thần và củng cố lòng tin tuyệt vọng, nó giúp ta bình tâm tĩnh trí khi những cơn bốc đồng say sưa với thắng lợi. Tình yêu của ta ngày càng nồng nhiệt hơn lên, càng ngày ta càng có thể xử sự rất tự nhiên theo bản năng đàng hoàng, thoải mái.

Ta phải đón chào hôm nay bằng tất cả tình yêu của tâm hồn và thể xác.

Ta phải như thế nào mỗi khi gặp một người nào đó? Duy nhất chỉ có một biện pháp. Đó là hãy lặng lẽ thầm chúc cho người đó. Ta hãy biểu hiện tình yêu thương không lời lên ánh mắt của ta, được biểu lộ trong nụ cười thân thiện, và cùng hòa âm trong giọng nói nhẹ nhàng êm ái của ta. Tình yêu thương không lời mở rộng tấm lòng người bạn của ta, thân thiện và tin tưởng ta hơn, và anh ta sẽ không từ chối mua hàng mà ta cần bán.

Ta phải đón chào ngày hôm nay với tất cả tình yêu của tâm hồn và thể xác.

Điều quan trọng nhất, trước hết, ta phải tự yêu mình. Chỉ có như vậy ta mới có thể tự kiểm tra kỹ càng và khách quan. Về sức khỏe, tinh thần, tư tưởng, đầu óc và linh hồn của ta. Ta quyết không thể tự buông thả thể xác của mình, ta phải giữ gìn và quý trọng cơ thể của ta bằng sự sạch sẽ và tiết chế. 
Ta quyết không thể để cho những ý đồ thủ đoạn độc ác và sự tuyệt vọng lai vãng vấn vương trong đầu óc của ta. Ta phải dùng trí tuệ và kiến thức đưa tư tưởng và tinh thần của ta thông thoáng và cao xa hơn, quyết không thể để tư tưởng và tinh thần sa vào trạng thái tự cao tự mãn. Ta phải có tâm hồn và tấm lòng rộng mở, quyết không bao giờ có tư tưởng và lòng dạ ích kỷ hẹp hòi. Ta phải chia sẻ niềm vui với tất cả mọi người. Hãy để cho tâm hồn ta rộng mở sưởi ấm toàn thế giới.

Ta phải đón chào hôm nay bằng tất cả tình yêu của tâm hồn và thể xác.

Từ hôm nay về sau, ta phải yêu tất cả mọi người. Những thù hận không bao giờ được tồn tại trong dòng máu của ta. Ta không còn thời gian để tranh giành và thù hận, mà chỉ có thời gian để đùm bọc yêu thương. Hôm nay ta đã trở thành một người ưu tú. Có tình yêu bao la, ta sẽ trở thành nhà kinh doanh vĩ đại. Cho dù tài hèn sức yếu, nhưng có tình yêu bao bọc khi làm việc, ta vẫn gặt hái được thành công. Và ngược lại, với tâm địa ích kỷ hẹp hòi, cho dù có kiến thức uyên bác bao nhiêu, cũng sẽ sa vào vũng lầy thất bại.
Tình yêu mang lại cho ta tất cả.

Ta phải đón chào hôm nay bằng tất cả tình yêu của tâm hồn và thể xác.


Bí kíp thứ 3
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nếu bạn thấy hay. Hãy là người đầu tiên trong số bạn bè

BÍ KÍP THỨ 3


Kiên trì và nhẫn nại cho đến lúc thành công.

Từ thuở xa xưa, ở các nước phương Tây, khi lựa chọn một con bò đực để đưa vào đấu trường, bao giờ người ta cũng chọn những con bò có tính rất hung dữ. Sau khi chú bò được thả vào trường đấu, nó lập tức xông vào tấn công người đấu sĩ cầm ngọn giáo dài đã đợi sẵn. Các trọng tài lấy số lần nó xông lên húc đấu sĩ sau khi đã bị đâm trọng thương để đánh giá mức độ hung hăng và dũng cảm của chú bò. Đó được coi là những trò vui được bày ra để các bậc đế vương tiêu khiển giải khuây trước những thử thách tương tự trong cuộc sống hàng ngày. Ta phải kiên trì không lùi bước, dũng cảm xông lên, sẵn sàng chấp nhận mọi thách thức, cho dù phải trả giá đắt ta vẫn quyết tiến lên, kết quả cuối cùng ta sẽ là người chiến thắng.

Kiên trì và nhẫn nại cho đến lúc thành công.

Ta không phải vì bị thất bại mới đến thế giới này. Trong dòng máu của ta không có chỗ cho những tế bào thất bại lưu thông. Ta không phải là chú cừu non để mặc cho người khác dắt dẫn. Ta là một chàng sư tử dũng mãnh, không thể ở chung với đàn cừu. Ta không muốn nghe tiếng khóc than của những người thất bại, và những lời oán thán của những kẻ bất tài. Đó là một thứ bệnh dịch đáng sợ, ta không thể để mình bị lây nhiễm. Lò sát sinh của những kẻ thất bại không phải là mục tiêu cần đến của ta. 

Kiên trì và nhẫn nại cho đến lúc thành công.

Phần thưởng cao quý của lòng kiên trì và tinh thần nhẫn nại ở mãi đoạn cuối của cuộc trường chinh, nó đâu dễ nằm ngay nơi ta vừa xuất phát. Chặng đường của ta không biết phải bao lâu nữa mới đến được mục tiêu. Một ngàn bước đi đầu tiên, cái mà ta gặp vẫn có thể là thất bại. Nhưng thành công đang nấp sau một chỗ ngoặt, con đường tới đích không biết sẽ còn bao xa. Hãy tiến thêm một bước, nếu vẫn chưa thấy thành công, ta lại thêm bước nữa. Trên thực tế, mỗi lần ta tiến thêm một bước, ta lại tiến bộ thêm một chút, điều đó cũng không có gì là khó.

Kiên trì và nhẫn nại cho đến lúc thành công.

Từ hôm nay về sau, ta phải thừa nhận sự phấn đấu và tiến bộ của mỗi ngày, ví như bổ một nhát rìu vào chân một cây cổ thụ. Những nhát rìu đầu tiên có thể chưa gây được tác động gì. Một nhát rìu bổ vào thân cây xem như chẳng đáng kể gì, thế nhưng nếu ta bổ liên tục không ngừng, cây cổ thụ cuối cùng sẽ đổ. Sự cố gắng hàng ngày của ta hiện nay cũng tương tự những hạt mưa xối dần mòn lõm đá núi, như đàn ong đàn kiến tấn công một con mãnh thú, nhiều ngôi sao tỏa sáng mặt đất bao la, những nô lệ xây lâu dần cũng tạo nên kim tự tháp. Ta cũng phải xây từng viên gạch để dựng nên tòa cao ốc của mình. 

Ta biết rõ đạo lý nước chảy đá mòn, chỉ cần kiên trì và nhẫn nại thì việc gì cũng thành công. Kiên trì và nhẫn nại cho đến lúc thành công. Ta tuyệt đối không bao giờ nghĩ đến thất bại. Trong từ điển của ta không có những từ ngu xuẩn sau đây: từ bỏ, không thể được, không làm được, hết cách rồi, thất bại, không thể thực hiện được, hết hy vọng, bỏ cuộc... Ta phải tiến thẳng về phía trước, tránh xa sự tuyệt vọng, một khi bị nó uy hiếp đe dọa, ta phải tìm mọi biện pháp đập tan. Ta phải cần cù làm việc, cam chịu khổ sở, dũng cảm xông lên, tạo cho mình mọi điều kiện thành công. Ta tin chắc rằng nơi tận cùng của sa mạc tất phải là dòng sông mát mẻ.

Kiên trì và nhẫn nại cho đến lúc thành công.

Ta phải luôn ghi nhớ luật công bằng và cân bằng trong cuộc đời, phải lấy đó để động viên mình kiên trì và nhẫn nại. Bởi vì mỗi lần thất bại sẽ tạo ra những tiền đề của thành công. Sự từ chối lần đầu sẽ là sự đồng ý của lần sau, sự chau mày khó chịu lần đầu sẽ là nụ cười cởi mở của lần sau, sự bất hạnh hôm nay thường là điềm báo cho ngày mai hạnh vận. Khi mặt trời sắp khuất núi, ta hồi tưởng những sự kiện gì đã diễn ra trong ngày, lúc đó lòng ta sẽ cảm thấy dạt dào niềm xúc động. Ta hiểu sâu sắc rằng: phải có nhiều lần thất bại mới có được thành công. Một chân lý tồn tại vĩnh hằng, đó là: Thất bại là mẹ đẻ của thành công.

Kiên trì và nhẫn nại cho đến lúc thành công. Trở ngại chính là khúc cong trên con đường thành công của ta. Ta chấp nhận những trở ngại gian lao và thử thách, ta như những thủy thủ quen vượt trùng dương đã dạn dày sóng gió và bất chấp mọi hiểm nguy.

Kiên trì và nhẫn nại cho đến lúc thành công.

Từ hôm nay trở đi, ta phải học những bí quyết thành công của người khác. Những thất bại trong quá khứ, ta để cho nó tiêu tan trong dĩ vãng không cần phải để ý. Ta chỉ kiên định một niềm tin tương lai sẽ tốt đẹp hơn. Khi ta tuyệt vọng sức cùng lực kiệt, ta phải kiên quyết chống lại ý muốn bỏ cuộc. Ta phải gieo trồng và chăm bón hạt giống thành công cho tương lai, ta phải vượt qua những kẻ an phận thủ thường.

Trong khi người khác đang chần chừ dừng lại, ta tiếp tục tiến lên, kết quả cuối cùng sẽ là thành công và bội thu. Ta không vì những thành công của ngày hôm qua mà tỏ ra kiêu căng tự mãn, bởi vì đó chính là tiến hiệu thất bại. Ta phải quên đi những sự kiện xảy ra trong ngày hôm qua, cho dù là tốt hay xấu cũng hãy để nó tan bay theo gió. Lòng tin của ta phải được nhân lên gấp bội để đón chào ngày mới. Ta tin tưởng rằng: Hôm nay sẽ là một ngày tốt nhất của đời ta.

Chỉ cần ta còn hơi thở, ta quyết kiên trì và nhẫn nại đến cùng, vì ta đã nắm chắc và hiểu sâu sắc mọi bí quyết thành công.

Kiên trì và nhẫn nại cho đến lúc thành công.

(OG MANDINO, "Người bán hàng vĩ đại nhất thế giới", bản dịch của Phan Cử)


Bí kíp thứ 4
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nếu bạn thấy hay. Hãy là người đầu tiên trong số bạn bè

BÍ KÍP THỨ 4


Ta là tinh hoa có một không hai của tạo hóa. Ta cần sáng tạo cho mình một tương lai mới.

Từ khi Thượng Đế sáng tạo ra trời đất và vạn vật đến nay, chưa có một ai có thể giống ta. Từ đầu óc, tâm hồn, đôi mắt, đôi tai, đôi tay, mũi miệng, râu tóc của ta đều khác hẳn với tất cả mọi người. Từng lời nói, cử chỉ, từ trước đến nay không một ai giống ta hoàn toàn, và mãi sau này cũng không có. Mặc dù cổ nhân có câu ngạn ngữ “bốn bể đều là anh em”, nhưng trên thực tế, tất cả mọi người, dù ít dù nhiều đều có những điểm khác nhau. Ta là một tác phẩm độc nhất vô nhị của tạo hóa.
 
Ta là tinh hoa có một không hai của tạo hóa. Ta cần sáng tạo cho mình một tương lai mới.

Ta không thể thỏa mãn với thực tại một cách dễ dàng như các loài động vật cấp thấp. Ngọn lửa truyền thống từ các bậc vĩ nhân tiền bối đã được lưu truyền và đang cháy bỏng trong lòng ta. Nó khích lệ ta dũng cảm vượt qua  chính mình. Ta phải tiếp góp thêm cho ngọn lửa đó ngày càng cháy mạnh. Ta tự hào cao giọng tuyên bố với thế giới về sự xuất chúng của ta.

Không ai có thể bắt chước được bút tích của ta, thương hiệu của ta, thành quả của ta, kể cả năng lực kinh doanh của ta. Từ nay về sau, ta phải phát huy hết công suất mọi tài năng của ta, đó là một nguồn năng lượng bất tận vô cùng quý giá đưa ta đến với mọi thành công.

Ta là tinh hoa có một không hai của tạo hóa. Ta cần sáng tạo cho mình một tương lai mới.

Ta không bao giờ rập khuôn bắt chước người khác như một cái máy kể cả những mưu mẹo trong kinh doanh, bởi vì mưu kế mà trở thành công thức thì mưu kế ấy sẽ là tử thù của người chiến binh. Ta phải thể hiện tài năng của chính mình. Ta không chỉ tôn vinh tài năng của mình, mà còn phải đem hết tài năng phục vụ cho nhân loại. Ta phải tìm cách loại bỏ mọi điểm giống nhau và bảo tồn những điểm ưu việt khác nhau.

Ta phải tôn vinh và làm nổi bật điểm khác nhau của ta với mọi người. Ta không những phải tránh những cái chung chung mà ai ai cũng có, mà còn phải thể hiện nét đặc thù của ta, đồng thời phải vận dụng những nét đặc  thù đó trong hàng hóa của mình. Người kinh doanh và những hàng hóa kinh doanh đều phải độc đáo và ưu việt. Ta rất tự hào vì điều đó, bởi vì ta là một kỳ quan không có phiên bản thứ hai của thế giới tự nhiên.

Đồ vật càng hiếm thì càng quý. Ta là người có tài năng độc đáo ưu việt, vì vậy giá trị con người của ta được tăng lên gấp bội. Ta là tinh hoa đỉnh cao của sự tiến hóa hàng nghìn triệu năm. Cơ thể và trí tuệ của ta đã vượt xa các bậc đế vương và trí thức ngày xưa.

Nhưng, đầu óc của ta, sức khỏe của ta, tâm linh của ta, trí tuệ và tài nghệ của ta, nếu không liên tục rèn luyện và phát huy sử dụng, thì sẽ mai một dần, trở nên ngu dốt và mục nát, thậm chí sẽ bị tiêu tan theo năm tháng cuộc đời. Tiềm năng của ta là vô tận. Chỉ cần liên tục phát huy và nâng cao thể lực, trí tuệ, thì lập tức có thể lập ra những kỳ tích vượt xa bất kỳ thành tựu nào trước đây. Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ phát huy hết tài năng của mình.

Ta sẽ không bao giờ tỏ ra kiêu căng tự mãn với thành tích của ngày hôm qua, sẽ không bao giờ vì có chút thành tích nhỏ nhoi mà huênh hoang, khoác lác. Ta phải làm tốt hơn những gì ta đã hoàn thành. Sự ra đời của ta chưa phải là kỳ quan cuối cùng của tạo hóa. Vậy thì tại sao ta lại không sáng tạo một kỳ tích mới?

Ta là tinh hoa có một không hai của tạo hóa. Ta phải sáng tạo cho mình một tương lai mới.

Ta không hoàn toàn tự nhiên đến thế giới này. Ta sinh ra trên đời để làm ngọn núi cao, chứ không muốn làm một vũng lầy cỏ mọc. Từ hôm nay về sau, ta sẽ phát huy cao độ năng lực của ta để trở thành một đỉnh núi cao giữa muôn vàn đỉnh núi.

Ta cần phải tiếp thu những kinh nghiệm quý báu của các bậc tiền nhân, hiểu được bản thân mình và nắm vững những kinh nghiệm trong kinh doanh, có như vậy mới có thể tăng lên gấp bội lượng hàng cần tiêu thụ. Ta cần phải thận trọng trong từng câu nói, cân nhắc gọt giũa từng lời trong khi chào bán hàng, bởi vì đây là điểm mấu chốt dẫn đến thành công trong kinh doanh.

Ta không thể quên những nhà kinh doanh đã có nhiều thành công. Thực ra, họ cũng chỉ là những người có tài vận dụng những nguyên tắc và nghệ thuật trong khi buôn bán. Điều này khiến họ đi đến đâu, làm việc gì cũng thuận buồm xuôi gió. Ta cũng cần phải kịp thời chỉnh sửa thái độ ứng xử và xây dựng lại phong độ của mình, tạo dựng một tính cách và phong độ tốt đẹp có thể hấp dẫn người khác.

Ta là tinh hoa có một không hai của tạo hóa. Ta cần sáng tạo cho mình một tương lai mới.

Ta phải tập trung tinh thần và nghị lực để đối phó với mọi gian lao thử thách, ta quyết không thể để việc gia đình cản trở hoặc làm ảnh hưởng đến công việc kinh doanh. Thân tại thương trường, ta không thể lưu luyến việc gia đình, nếu không sẽ khiến tư tưởng ta rối loạn. Ngược lại, những khi sum họp cùng gia đình, ta nhất định phải gác chuyện công việc kinh doanh ngoài cổng, nếu không, sẽ làm cho ta cảm thấy cuộc sống khô khan, vô vị và tẻ nhạt.

Hai lĩnh vực này cần phải tách rời tuyệt đối, nếu không, ta sẽ chẳng được việc nào!

Ta là tinh hoa có một không hai của tạo hóa. Ta cần sáng tạo cho mình một tương lai mới.

Ta có đôi mắt sáng để quan sát, ta có đầu óc thông minh để suy luận. Ta đã hiểu rất rõ những điều bí mật to lớn trong cuộc đời con người. Ta phát hiện ra rằng: Những thử thách gian nan và những bi thương chỉ là sự cải trang của thần may mắn. Ta không bao giờ bị dáng vẻ khó gần bề ngoài của thần may mắn đánh lừa. Ta đã mở to đôi mắt sáng, nhìn thấu rõ vẻ ngụy tạo bề ngoài của thần may mắn.

Ta là tinh hoa có một không hai của tạo hóa. Ta cần sáng tạo cho mình một tương lai mới.

Vạn vật trong thế giới tự nhiên như cỏ cây, hoa lá, gió mưa, đồi núi, biển cả, song ngòi, hồ ao… đều không có sự khởi nguồn như ta. Ta được sáng tạo ra bởi sứ mệnh lịch sử, được lớn lên trong tình yêu thương. Xưa nay  ta đã coi nhẹ sự thực hiển nhiên này. Từ nay về sau, sứ mệnh của ta là tạo dựng lại những tính cách tốt đẹp, để định hướng chỉ đường cho hành động của ta.

Thế giới tự nhiên không biết đến thất bại, nó luôn xuất hiện với tư thế của người chiến thắng. Ta cũng phải như vậy. Một khi thành công xuất hiện, thì ta cũng ở trong tư thế của người thành công.

Ta là tinh hoa có một không hai của tạo hóa. Ta cần sáng tạo cho mình một tương lai mới. 

(OG MANDINO, "Người bán hàng vĩ đại nhất thế giới", bản dịch của Phan Cử)


Bí kíp thứ 5
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nếu bạn thấy hay. Hãy là người đầu tiên trong số bạn bè

BÍ KÍP THỨ 5


Nếu hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời ta…

Vậy, ta phải làm thế nào để ngày cuối cùng quý giá nhất đời này trở thành một ngày có ý nghĩa nhất?

Trước hết, ta cần phải tranh thủ từng giây từng phút để hoàn thành sứ mệnh vẻ vang của mình, ta không than khóc buồn phiền về những thất bại trong những ngày đã qua. Bởi vì thất bại đã quá nhiều và không nên làm tăng thêm những đau khổ buồn phiền cho cuộc đời đã quá nhiều đau khổ.

Thời gian có quay ngược được không? Mặt trời có thể mọc đằng tây và lặn ở đằng đông được không? Ta có thể sửa chữa được những lỗi lầm của ngày hôm qua không? Ta có thể trẻ hơn ngày hôm qua không? Một câu nói đã buột ra khỏi miệng hay một cú đánh đã vung tay thực hiện liệu có thể thu hồi lại được không?

Không! Không bao giờ những điều đó xảy ra, quá khứ vĩnh viễn trôi qua theo quy luật tự nhiên của tạo hóa. Một câu triết lý cổ xưa của người phương Đông đó là “Bách xuyên đáo Đông hải, hà thời phục Tây quy” (trăm sông đổ về biển Đông, có bao giờ chảy ngược về nguồn). Những gì đã xảy ra trở thành quá khứ, ta không cần phải nghĩ đến nó.

Ta phải làm sao đây? Hãy quên đi những gì đã qua, cũng không nên có ảo tưởng về ngày mai. Ngày mai sẽ ra sao? Không ai biết được. Vậy việc gì ta phải lãng phí tinh lực của ngày hôm nay vào những gì mà ta chưa biết rõ. Khi ta tưởng tượng muôn vàn tình huống sẽ xảy ra của ngày mai, thì thời gian quý báu của ngày hôm nay cũng đang trôi đi một cách vô ích.

Nếu ta hy vọng mặt trời hôm nay mọc lại lần nữa thì mặt trời đã khuất sau rặng núi. Đang đi trên con đường của ngày hôm nay, sao có thể làm được việc của ngày mai? Ta có thể bỏ vào túi những đồng tiền của ngày mai kiếm được hay sao? Ngày mai dưa mới chín, thì hôm nay có thể rụng được ư? Cái chết sẽ đến trong ngày mai, ta việc gì phải đánh mất niềm vui của ngày hôm nay.

Chuyện trời sập ta lo làm sao nổi, chuyện của ngày mai ta cũng sẽ chôn vùi như chuyện của ngày hôm qua. Ta không cần phải bận tâm đến nó. Phải dốc sức hoàn thành công việc của ngày hôm nay, thì ta mới có được công việc của ngày mai. Hãy quý trọng thời gian, vì nó là những sợi tơ dệt nên tấm lụa cuộc đời.

Nếu hôm nay là một ngày cuối cùng của cuộc đời ta…

Như vậy là ta chỉ còn có một ngày. Đó là quy luật vĩnh hằng của cuộc sống, ta như một tên tội phạm được miễn phạt tử hình, đón chào ngày hôm nay với giọt nước mắt sung sướng. Ta giơ hai tay cảm tạ trời đất đã ban cho ta một ngày cuối cùng vô cùng quý giá này.

Ngày hôm nay sẽ không thể còn gặp lại, ta cảm ơn tạo hóa đã sinh ra ta. Ta là người vô cùng may mắn, thời gian của ngày hôm nay là phần thưởng quý giá mà thượng đế đã ban cho con người ta ngoài những gì ta có. Rất nhiều người khỏe mạnh đã ra đi trước ta. Vì sao ta có thêm được một ngày này? Phải chăng ta đã hoàn thành sứ mệnh của họ, mà ta vẫn phải còn lặn lội đường xa.

Nếu vậy thì phải chăng đây là cơ hội để ta hoàn thiện bản thân và hoàn thành sứ mệnh cao cả? Hay sự sắp xếp này của Đấng Tạo Hóa còn có một ý nghĩa kỳ diệu nào khác? Phải chăng hôm nay là cơ hội cho ta vượt lên chính mình? Phải dốc sức hoàn thành công việc của ngày hôm nay thì ta mới có ngày mai. Hãy tranh thủ thời gian, vì nó là cuộc sống của ta.

Nếu ngày hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời ta…

Cuộc sống chỉ có một lần, mà cuộc đời chẳng qua là sự tích lũy thời gian. Nếu ta để thời gian của ngày hôm nay trôi đi vô ích, thì có khác gì ta đã tự hủy mất trang cuối của cuộc đời. Ta yêu quý từng giây từng phút của ngày hôm nay, bởi vì nó sắp trôi đi không bao giờ trở lại, ta không có cách gì giữ thời gian lại, không thể gửi vào ngân hàng để ngày mai rút ra sử dụng. Thời gian như làn gió thoảng qua không thể tóm bắt lại được.

Mỗi một ngày một phút ta cần nâng niu quý mến, yêu thương vỗ về nó, vì thời gian còn quý hơn vàng. Một người đang bước vào cõi chết, trước lúc hấp hối không thể đem tất cả tiền bạc của cải có được trong cả cuộc đời để đổi lấy thêm một hơi thở. Ai có thể tính toán được giá trị của thời gian? Thời gian là bảo bối vô giá! Chỉ có dốc sức hoàn thành công việc ngày hôm nay ta mới có tương lai. Hãy quý trọng thời gian, vì nó là sinh mệnh của cuộc đời.

Nếu ngày hôm nay là một ngày cuối cùng của cuộc đời ta…

Ta căm ghét những hành vi lãng phí thời gian, ta sẽ từ bỏ thói xấu lãng phí thời gian. Ta phải dùng lòng chân thành để xua đuổi mọi hoài nghi, dùng dũng khí để xua tan mọi sợ hãi. Ta không rỗi hơi buôn chuyện vô bổ, không chơi bời lêu lổng, không qua lại với những kẻ vô công rồi nghề.

Cuối cùng, ta ý thức được rằng: nếu ta lười biếng, thì chẳng khác gì đánh cắp miếng cơm manh áo trong tay những người mà ta yêu quý, ta không phải là kẻ bất tài và gian tham chuyên dùng thủ đoạn bỉ ổi để thò tay bắt cá trong giỏ người khác. Hôm nay là cơ hội cuối cùng cho ta chứng minh lòng yêu thương và sự kính trọng mọi người của ta, ta cần phải tận dụng ngày hôm nay để bày tỏ lòng yêu thương đối với mọi người.

Nếu ngày hôm nay là một ngày cuối cùng của cuộc đời ta…

Việc hôm nay chớ để ngày mai.

Hôm nay, con ta vẫn còn nhỏ tuổi, ta phải yêu thương và bảo vệ nó nhiều hơn. Ngày mai ta sẽ phải ra đi. Hôm nay ta phải ân cần chăm sóc, yêu thương và quý trọng vợ ta, bởi vì ngày mai cô ấy sẽ ra đi, ta cũng vậy. Hôm nay ta cần phải quan tâm giúp đỡ những người bạn đang lâm vào hoàn cảnh khó khăn, ngày mai ta không còn có thể giúp đỡ họ được nữa, và ta cũng không còn được nghe những lời nhờ vả của họ.

Ta phải vui vẻ cống hiến, vì ngày mai ta không còn có thể phục vụ cho ai được nữa, và cũng không còn ai cần ta giúp nữa. Vì vậy ta phải quan tâm giúp đỡ mọi người ngay ngày hôm nay. Hãy giành thời gian cho tình yêu thương, vì nó là sợi tơ màu thêu dệt nên tâm hồn cao cả.

Nếu ngày hôm nay là một ngày cuối cùng của cuộc đời ta…

Nếu thực sự đây là ngày cuối cùng của cuộc đời ta, vậy chính là một kỷ niệm bất hủ của ta. Ta coi nó là một ngày tốt đẹp nhất trong đời. Hãy quý trọng thời gian, vì nó là sợi tơ dệt nên tấm lụa cuộc đời. Mỗi giây mỗi phút của ta là vô cùng quý báu. Ta phải nỗ lực gấp bội, cho dù đến khi sức tàn lực kiệt, ta vẫn phải cố gắng, ta phải thăm hỏi nhiều khách hàng hơn nữa, phải bán được nhiều hàng hơn nữa. Mỗi phút hôm nay phải hơn hẳn một giờ hôm qua. Chỉ có nỗ lực làm việc hôm nay, ta mới có một ngày mai rực rỡ.

Giả dụ hôm nay là một ngày cuối cùng của cuộc đời ta. Nếu không phải như vậy, ta phải quỳ xuống lễ tạ trời xanh, cảm tạ sâu sắc Đấng Tạo Hóa.

(OG MANDINO, "Người bán hàng vĩ đại nhất thế giới", bản dịch của Phan Cử)


Bí kíp thứ 6
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nếu bạn thấy hay. Hãy là người đầu tiên trong số bạn bè